"Cuốn sách, mà ta có thể đọc say mê như một tiểu thuyết, kể lại, với những chi tiết không giải thích gì mà nói lên tất cả, quá trình từ bỏ con đường giáo sĩ để tận hiến cho hội họa của Vincent, tiến diễn hội họa của ông, tình anh em cảm động đến xót xa giữa Vincent và Théo, mối quan hệ đầy khúc mắc với Gauguin, những cơn bệnh tâm thần, những ảo giác, thời kỳ điều trị nội trú ở bệnh viện Saint-Rémy và cuối cùng, phát súng tự bắn vào ngực giữa cánh đồng lúa mì một chiều tháng 7 năm 1890, mặc dù không một khẩu súng nào được tìm thấy ở hiện trường.
David Haziot cũng cho ta thấy “tác phẩm của Van Gogh không phải bao giờ cũng buồn và bi thảm (mà) đôi khi nó toát ra một hạnh phúc được hiện hữu không gì sánh tày”. Ánh sáng ấy rọi tỏ một tính nhân bản mênh mông trong trái tim Van Gogh. “Càng nghĩ - viết cho người em trai Théo - anh càng cảm thấy không gì thật sự nghệ thuật hơn yêu người”.
Không tham vọng xóa đi những khoảng bóng tối trong cuộc đời đầy biến cố của Van Gogh, người đọc theo chân nhà văn David Haziot bước vào thế giới của thiên tài ngoài mọi chuẩn mực này trong cái mà André Breton gọi là “cái cốt lõi tối tăm không thể đập vỡ” của ông."
Dương Tường <Lao Động>