CÁI CHẾT HẠNH PHÚC [La Mort Heureuse], tiểu thuyết hoàn chỉnh đầu tiên của Albert Camus và được coi là bản sơ thảo của NGƯỜI XA LẠ [L’étranger], chỉ ra mắt khá lâu sau khi tác giả qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Tác phẩm thể hiện rõ nỗ lực của Camus trong việc dùng văn chương để truyền tải xung đột ý thức của thời đại trước thế chiến thứ 2. Thân phận con người bị ám ảnh nặng nề bởi quá khứ, nghèo đói, bệnh tật và mưu cầu hạnh phúc và đó cũng là những trụ cột trong sáng tác của Camus để đưa đến một vấn đề sống còn: phản kháng. Một cuộc đời bị tước đoạt sẽ mở ra một cuộc đời khác. Bệnh tật của Mersault xuất lộ ngay khi hắn vừa giết chết Zagreus. Bi kịch nối tiếp bi kịch, nhưng trong bi kịch con người vẫn không ngừng tìm kiếm ý nghĩa đích thực của cuộc tồn tại.Điểm son của tiểu thuyết này chính là văn phong đặc trưng của Camus, dù khi ấy còn rất trẻ, rất hoang mang và giằng xé trước cơn lốc thời đại, đã cho thấy sự hoàn hảo, chặt chẽ, gãy gọn, đậm đặc với những trường đoạn tự sự hay tả cảnh quê hương Algérie bỏng cháy, cảnh đất khách rợn ngợp.